Thánh Nhân truyện - Chương 1

Translated from scribblehub.com

Dưới màn đêm đen kịt, những dãy núi trùng điệp như dã thú thu mình, lặng lẽ chờ bình minh.

Có một ngôi làng nhỏ, nằm ở dưới một khu đồi nhỏ.

“Lý lão nhị, thức dậy làm việc đi!” tiếng quát mắng làm phá vỡ sự im ắng vốn có. Một phụ nữ trung niên với eo như cái thùng từ ngoài mắng vọng vào.

Trên đống rơm trong chuồng bò, một thanh niên gầy gò tỉnh dậy sau một giấc mơ kì lạ, lẩm bẩm: “Đây là đâu?”

Hắn lại mơ thấy giấc mơ đó. Trong mơ, hắn sống trong một thành phố với những tòa nhà chọc trời, hắn chơi với thứ tạo tác ma thuật kì lạ gọi là máy tính. Trên đường, những con vật kì lạ làm từ kim loại thì đang chen chúc nhau.

Rồi một ngày, hắn đang cưỡi trên con quái vật gọi là “BMW”.

Và hắn chợt tỉnh dậy. Đúng rồi, hắn đã xuyên không.

Đã hơn chục năm trôi qua. Những chuyện xảy ra ở thế giới trước đều như một giấc mơ.

Chịu đựng cái ngứa của muỗi đốt, hắn quan sát xung quanh. Rõ ràng, nơi này không phải là một nơi tuyệt vời. Có lẽ không có người xuyên không nào số khổ như hắn.

Tính lại thì, chắc cũng 15 năm rồi!

Phụ mẫu hắn trong thế giời này là ví dụ điển hình của những người nông dân bình thường nhất của cái làng Tỗn Ngưu này. Họ đều đã qua đời nhiều năm trước, khi hắn vẫn còn là một đứa trẻ, để lại hắn và anh hắn. Anh trai hắn là Lý lão đại, hắn là Lý lão nhị.

Ngôi làng này quá sơ sài, nhiều người thậm chí sống cả đời mà còn không có một cái tên chính thức nào. Nhờ vào kiến thức từ kiếp trước, hắn đã tự đặt một cái tên (nghe có vẻ được) cho mình, “Lý Thanh Sơn”.

“Tại sao chôn xương trong đất, khi cuộc đời là những cao thấp thanh sơn”. Kể cả khi sang thế giới khác hắn vẫn phải sống. Không, hắn phải sống một cuộc sống tốt đẹp hơn ở thế giới trước, nếu không sẽ lãng phí cơ hội mà ông trời đã ban cho. Nhưng sau đó hắn thấy đói, không còn gì để ăn cả.

Lý lão đại và vợ nhìn Lý Thanh Sơn như một gánh nặng. Họ ném tất cả các công việc nặng nhọc và dơ bẩn cho hắn, luôn cho hắn ăn thức ăn cũ đầy tệ hại. Không có một tí tình cảm gia đình nào ở đây cả.

Lý Thanh Sơn còn nhỏ và không có nơi nào để đi. Điều duy nhất mà hắn có thể làm là cố gắng thể hiện mình thông minh và hữu dụng, nhưng người ta nghĩ rằng hắn bị ma nhập, dân làng ép đổ đầy bụng hắn với thứ gọi là nước thánh. Từ đó, hắn không còn dám làm gì nữa.

Dĩ nhiên, dân làng vẫn gọi hắn là Lý lão nhị. Lý Thanh Sơn chỉ là một trò đùa.

Chị dâu mắng chửi hắn đã được một lúc, thấy thái độ thất thần của hắn, ả ta càng tức sôi máu, vung vẩy cây roi tre trên tay rồi quật mạnh vào người hắn. “Đồ lười biếng, đánh chết ngươi, đánh chết ngươi.”

Lý Thanh Sơn đang nghĩ về cuộc sống kiếp trước của mình, bị phân tâm bởi sự giận dữ. Hắn đứng dậy, giật lấy roi tre và trừng mắt với người chị dâu của mình.

Vợ Lý lão đại thấy đứa trẻ năm nào giờ đã cao hơn mình nửa cái đầu, bắt đầu lo lắng, nhưng cơn giận vẫn còn đó, buông xuống ngoan thoại: “Tốt a Lí lão nhị. Bọn tao nuôi mày từ nhỏ, thế mà mày dám vô lễ với tao. Chờ anh mày dậy sẽ đá mày ra ngoài. Mày sẽ không được cho cái gì để ăn nữa”, ả ta phắn nhanh ngay khi vừa nói xong.

Sau khi ả ta đi, Lý Thanh Sơn ném cây roi tre đi rồi thở dài. Hắn đi tới bên cạnh cái máng cỏ, nói chuyện với con thanh ngưu già: “Ngưu đại ca a, Ngưu đại ca, Ta đã lớn và trưởng thành rồi, ta không muốn chịu đựng điều này thêm nữa. Chỉ là ta cũng không muốn rời xa Ngưu đại ca a.”

Phụ mẫu hắn đã chia gia tài trước khi chết, nhưng ngôi nhà và cánh đồng lại bị đại ca và chị dâu hắn chiếm lấy. Tài sản duy nhất mà hắn có là con thanh ngưu này.

Nhờ con thanh ngưu này, Lý Thanh Sơn có thể đi cày thuê để đủ ăn. Không biết hắn sẽ gầy đến mức nào nếu chỉ ở nhà ăn vỏ thóc và cỏ dại. Vì thế hắn không bao giờ xem thanh ngưu là vật nuôi, mà gọi “Ngưu đại ca” để thể hiện đầy đủ sự kính trọng.

Dân làng đều biết Lí lão nhị có thể sống tốt mà không cần đại ca hắn, nhưng hắn sẽ không thể nếu không có “Ngưu đại ca”.

Thanh ngưu có một lớp da dày, sáng bóng và khỏe mạnh. Điều đó chỉ ra rằng Lý Thanh Sơn đã bỏ ra rất nhiều thời gian để chăm sóc nó, nhưng đã có dấu hiệu của sự lão hóa, một cái sừng của nó bị gãy. Vết gãy sắc giống như là bị chém bởi một con dao.

Thanh ngưu mở đôi mắt to của nó, nhìn Lý Thanh Sơn như thể nó nghe hiểu những gì vừa nãy. Nó đứng dậy, Lý Thanh Sơn thuần thục ngồi lên lưng nó chậm rãi đi về phí đồi Tỗn Ngưu.

Lý Thanh Sơn ngẩn đầu, nhìn trời đầy sao trong lúc cưỡi thanh ngưu. Nhìn những vì sao sáng chói vô song. Như một mục đồng trong chuyện xưa, hắn lấy cây sáo ra và thổi một làn điệu rõ ràng sắt nét.

Tiếng sáo vang xa cùng với tiếng ếch kêu. Phía sau là ngôi làng đang dần tỉnh giấc.

Dưới tán cây thưa của đồi Tỗn Ngưu, cỏ xanh mọc um tùm như một tấm thảm.

Ánh bình minh yếu ớt từ phía đông đang dần xóa tan bóng tối. Các ngọn núi nối tiếp nhau thành những dãy núi trùng điệp, và sâu hơn nữa là hàng trăm nghìn ngọn núi lớn. Người ta đồn rằng ở đó không chỉ có thú dữ mà còn có cả ma quỷ, nên những người thợ săn không dám vào sâu bên trong.

Lý Thanh Sơn chưa từng có tấm bản đồ tử tế nào trong làng, hắn không hề biết gì về địa lý của thế giới này. Hắn chỉ biết núi nơi này thì rất cao, sông nơi này thì rất rộng. Kể cả việc chúng tồn tại rất nhiều mối nguy hiểm, nó vẫn là một thế giới rộng lớn đang chờ hắn khám phá.

Lý Thanh Sơn đã có quyết định rời khỏi, hắn vỗ nhè nhẹ đầu thanh ngưu.

“Ngưu đại ca, Ngưu đại ca, ngài quá già rồi, nếu ta đem bán thì chắc chắc người ta sẽ làm thịt ngài. Trời cao đất rộng, ngài hãy đi đi. Có nhiều thú dữ ngoài đấy, nên nhớ phải cẩn thận.”

Lúc này, lựa chọn khôn ngoan nhất là bán thanh ngưu đi để có một ít tiền lộ phí. Nếu làm vậy thì hắn có thể đủ tiền để đi đến thành Quang Minh mà không bị chết đói dọc đường. Nhưng hắn không làm thế.

Bất kì người nông dân nào đều sẽ cười hắn nếu biết điều đó, nhưng đây là nguyên tắc sống của hắn.

“Ngươi đã gọi ta là đại ca, làm sao ta có thể đành lòng bỏ đi?”

“Tiễn khách ngàn dặm đường rồi vẫn phải nói lời tạm biệt.” Lý Thanh Sơn trả lời theo bản năng, nhưng giọng hắn nhỏ dần. Hắn nhìn vào cặp mắt bò của thanh ngưu, bỗng dưng cảm thấy lạnh gáy. Hắn lùi lại một bước: “Có ma!”

Thanh ngưu nói: “Đừng sợ, ta sẽ không làm hại ngươi.”

Dù sao thì nhận biết thanh ngưu cũng đã nhiều năm, nên Lý Thanh Sơn không quá sợ hãi. Nhưng hắn vẫn đứng hình một lúc trước khoảnh khắc không chân thực này. Nghĩ nghĩ, hắn lấy lại bình tĩnh, cau mày hỏi: “Ngài có phải là Ngưu đại ca không?”

Thanh ngưu thấy hắn lấy lại bình tĩnh nhanh chóng, nhẹ gật đầu khen ngợi: “Không hổ là kẻ có thiên sinh trí truệ.”

“Thiên sinh trí tuệ?” Lý Thanh Sơn ngay lập tức trở nên đề phòng. Hắn tất nhiên không muốn để ai khác phát hiện hắn là người xuyên không. Lục lọi lại kí ức, khi còn ở trong làng hắn đã không che giấu gì nhiều với thanh ngưu, cách hành xử của hắn cũng không phù hợp với độ tuổi thiếu niên. Hắn không ngờ rằng thanh ngưu lại có thể nói chuyện, mà còn biết rõ về điều đó.

“Thỉnh thoảng, có một vài người giữ được kí ức kiếp trước sau khi trải qua lục đạo luân hồi, cái này gọi là thiên sinh trí tuệ.”

“À, hiểu.” Lý Thanh Sơn nhẹ thở phào. Hắn cũng đã nghe về điều tương tự, may mắn là sự thật hắn là người xuyên không chưa bị phát hiện. “Ta không ngờ trên đời này thật tồn tại ma quỷ. Ta thậm chí đã chăm sóc ngài mấy chục năm, tại sao trước đó ngài không nói chuyện.”

“Không có gì đáng để mở miệng. Ta không hỏi ngươi đến từ đâu, ngươi cũng không cần hỏi ta đến từ đâu. Ngươi chỉ cần biết rằng có một thứ ta có thể cho ngươi.”

“Cho ta…?”

“Ngươi có từng nghe đến thần thông?”

Thanh ngưu không chờ Lý Thanh Sơn hỏi lại mà tiếp tục nói: “Thần thông là sức mạnh của quỷ thần, những người biết mọi chuyện của thiên đường và địa ngục. Dưới đất có thể dời núi lấp biển, lên trời có thể cầm nhật nguyệt, hái tinh thần. Trường sinh, bất tử, vinh hoa, phú quý, vàng bạc, mỹ nhân chỉ cần ngươi muốn là sẽ có. Thấy sao, có thơm không?”

Thần thông đơn giản là bao gồm tất cả khao khát, ham muốn của con người. Lý Thanh Sơn làm sao không thấy nó thật là thơm a.

Hắn cảm thấy thật sự hoài nghi, như một người mù lâu năm thình lình sáng mắt. Mọi thứ trước mắt đều rực rỡ và sáng chói, tạo một cảm giác có chút không thực.

Lý Thanh Sơn cố nén lại sự hưng phấn: “Ngưu đại ca, ngài muốn dạy ta thần thông?”

Thanh Ngưu lắc đầu: “Ngươi bây giờ còn chưa được.” Sau đó nó thay đổi chủ đề: “Nếu ngươi muốn luyện thần thông, đầu tiên ngươi phải ăn thịt!”

“Sao?” Lý Thanh Sơn cảm thấy vừa nghe điều gì đó là lạ. Hắn cảm thấy cực kì phi lí, thần thông có thể dời núi lấp biển, cầm nhật nguyệt hái tinh thần, làm sao lại liên quan đến thịt.

“Bước đầu tiên là tinh luyện sinh lực và sản sinh khí. Tinh luyện nguyên khí trong cơ thể chuyển hóa nó thành khí. Với cơ thể vàng vọt gầy guộc như người, thì lấy đâu ra nguyên khí mà tinh luyện.”

Lý Thanh Sơn cười khổ. Ai có thể cường tráng nếu được nuôi lớn trong môi trường như hắn. Và chẳng phải là trò cười sao khi một kẻ không xách nổi xô nước lại bàn về việc dời núi lấp biển.

“Dám hỏi, thịt ở đâu?” Làm sao mà Lý Thanh Sơn không muốn ăn thịt? So với tiên đan, linh thảo, vị của thịt càng khắc sâu vào trong tâm trí hắn, khiến hắn mơ lúc nửa đêm và không ngừng hồi ức.

Nhưng một đứa trẻ thậm chí không đủ hạt thô để ăn tìm đâu ra thịt? Lý Thanh Sơn nhìn chằm chằm Ngưu đại ca, tưởng tượng cắt từng miếng thịt thăn, thịt sườn, xương ống, và nhiều bộ phận khác. Mắt hắn lóe lên ánh sáng kì lạ.

Thanh ngưu gõ đầu Lý Thanh Sơn: “Đừng có bất kì ý nghĩ nào về ta”. Nó nhấc cái móng lên rồi chỉ vào những ngọn núi to lớn trùng điệp ở phía tây: “Thịt ở ngay đằng đấy.”

Lý Thanh Sơn không cảm thấy vui mà thay vào đó còn sợ hãi. Đi săn nào có dễ đến thế, nhất là ở thế giới này. Ngọn núi không chỉ có các loài dã thú, mà còn có những sinh vật kì bí như thanh ngưu đang đứng trước mắt. Truyền thuyết về ma quỷ không chỉ là lời nói suông. Nếu vô tình bắt gặp những thứ đó, cuộc đời hắn coi như xong.

Nhưng thanh ngưu bảo hắn không cần lo mà cứ về nhà. Sau đó, gió nổi lên dưới 4 chân của nó và nó lướt đi mà không để lại dấu vết.

Lý Thanh Sơn một mình đi xuống đồi, sự hứng thú về thần thông vẫn còn khó để lắng lại. Thế giới này đầy những bất ngờ, những thứ kì lạ ngủ yên, đầy màu sắc kì bí. Nếu hắn có thể tu luyện thần thông, rong ruổi qua những ngọn núi xanh, thì thật không uổng phí với cái tên Lý Thanh Sơn mà hắn tự đặt cho mình.

Lý Thanh Sơn quay về nhà. Lý lão đại đã ra đồng, chỉ có chị dâu hắn ở đây, dựa vào cửa cắn hạt dưa. Ả trợn mắt khi thấy hắn. Bình thường thì, khi người chống ra đồng, người vợ phải làm việc nhà hoặc là dệt vải để kiếm thêm thu nhập. Nhưng ả ta nổi tiếng nhất làng là lười biếng. Ả ném tất cả việc nhà cho Lý Thanh Sơn, còn khung dệt thì ả ta cũng chả thèm đụng vào.

Lý Thanh Sơn làm ngơ ả ta. Đi thẳng xuống bếp mở nắp nồi cơm. Đừng nói là đồ ăn hay cơm nóng, ngay cả chút canh lạnh cũng chẳng còn.

Vợ Lý lão đại nói mỉa mai: “Cái nhà này không nuôi người rảnh rỗi, sao mày không nhanh mang con trâu đi cày thuê ở chỗ lão Liễu?” rồi thình lình ả nhớ ra: “Con trâu đâu?”