Thánh Nhân truyện - Chương 2
Translated from scribblehub.com
“Lạc mất rồi.” Lý Thanh Sơn bực bội trả lời, giọng điệu như một người vừa đang có giấc mơ đẹp thì bị đánh thức về thực tại phũ phàng.
“Đi tìm nhanh đi, sao mày dám làm mất con trâu của cái nhà này. Để rồi coi, anh mày sẽ đánh mày tới chết, đồ phá của. Nếu con trâu bị mất, thì mày cũng không cần quay về nữa!”
“Nó là con trâu của ta! Nhớ kĩ” Lý Thanh Sơn bước dài ra khỏi cửa. Hắn sợ sẽ đánh ả ta nếu tiếp tục ở lại, nếu hắn dám làm thế, hắn sẽ không được ở cái nhà này nữa. Sẽ không có chỗ nào khác cho hắn ở, kể cả một túp lều, lang thang vô gia cư không phải là một lựa chọn.
Lý Thanh Sơn trở lại chuồng trâu khi mặt trời lặn, hoàn toàn kiệt sức. Mắt hắn nhìn quanh cái chuồng trống rỗng, rồi nhắm lại.
Một ngày của hắn, ngoài làm việc nhà và chăn trâu, hắn phải mang trâu đi cày thuê để kiếm thêm một chút tiền.
Ngày hôm nay thì không có trâu, vì thế hắn phải tự cày thay trâu. Một công việc mà ngay cả người trưởng thành khỏe mạnh cũng khó làm nổi, nói gì đến một thanh niên gầy còm như hắn. Hắn thậm chí còn không có ăn gì từ sáng giờ.
So với sự nhức mỏi khắp cả người, những lời lăng mạ chửi bới của chủ đất chỉ là điều bình thường. Lý Thanh Sơn kê đầu lên đống rơm gần đấy, không muốn nghĩ về điều gì nữa. Nhưng bụng hắn thì bắt đầu cồn cào.
Có thể tưởng tượng rằng, trong điều kiện sống tồi tệ cỡ này, những khao khát cao cả rồi cũng sẽ bị mài mòn từ từ, chỉ để lại những bản năng tầm thường nhất.
Trong lúc mơ màng, Lý Thanh Sơn nghe một tiếng “bang” giống như thứ gì vừa rơi xuống. Hắn mở mắt và thấy một khuôn mặt lạ lẫm có một hàng răng trắng và dài. Hắn nhảy dựng dậy, sau khi đứng đủ xa để thấy, đó là một con lợn rừng đã chết, có lẽ là vừa chết vì thân nhiệt của nó vẫn còn.
Thanh ngưu đang nằm phía trước cái máng cỏ, nhìn hắn và “cười”. Lý Thanh Sơn có thể phân biệt được cảm xúc biểu lộ mờ nhạt trên cái mặt bò của nó.
Màn đêm buông xuống. Trong nhà, Vợ Lý lão đại đang phàn nàn với chồng: “Tiểu tử thối đó, coi nó có giống ai không, nó làm mất con trâu, không, nó có lẽ đã bí mật bán đi. Không thể nào, nó có thể sẽ dọn ra riêng, hoặc đang âm mưu làm hại chúng ta.”
Lý lão đại nhìn trông khoảng hơn 30 tuổi, cao lớn, nổi tiếng là ác bá của cái làng này. Nhưng hắn lại sợ vợ: “Nó đi thì đi, nhưng hầu hết đất tốt đã được chia cho nó, có trưởng làng làm chứng.” Lý lão đại và vợ dùng lý do Lý Thanh Sơn còn quá nhỏ để chiếm dụng số đất mà phụ mẫu chia cho. Bây giờ họ không muốn, nhưng nếu Lý Thanh Sơn ra ở riêng, luật làng sẽ buộc họ phải trả lại toàn bộ chỗ đất đó.
“Không phải lão Liễu luôn muốn miếng đất đó sao? Chỉ cần bán cho lão, nếu tiểu tử thối đó dám đòi lại, bảo nó đi tìm lão mà đòi.”
“Nhưng làm sao mà nó chịu bán?”
“Bỏ đói nó 3 ngày, còn sợ nó ngang bướng sao?”
Vợ Lý lão đại bỗng khịt khịt mũi, cắt ngang đoạn hội thoại: “Có ngửi thấy mùi gì không?”
“Mùi thật là thơm, hình như ai đó đang nấu thịt.”
“Bây giờ không phải Tết, cũng không phải lễ hội, ai lại nấu thịt nhỉ. Ngửi, ngửi, mùi rất gần đây.”
Hai người đi theo mùi thịt chạy đến chuồng trâu. Bên trong, có một cái nồi đang treo bên trên đống lửa, nước canh đang sôi trong nồi, lan tỏa mùi hương ra xung quanh.
Ánh lửa lắc lư trong bóng tối, chiếu cái bóng của Lý Thanh Sơn lên vách tường.
Bà chị dâu hắn nuốt nước miếng: “Tiểu tử, mày trộm thịt ở đâu?” Ả không chỉ lười mà còn tham ăn. Nhìn vào nồi canh thịt, ả quên mất lời cảnh cáo của Lý Thanh Sơn, ả ta lại gần, khuấy nồi canh với một cái vá.
Lý lão đại bên cạnh nhìn với cặp mắt lạnh lùng, lướt qua thứ mà Lý Thanh Sơn đang ngồi, kêu lên: “Lợn rừng!”
Lợn rừng có thể nói là loài cực kì nguy hiểm ở trên núi. Da dày thịt béo khiến chúng khó bị tổn thương chỉ với con dao. Thợ săn bình thường sẽ bỏ đi nếu bắt gặp, không có cách nào bắt được nó.
“Ta nhặt được nó ở chân núi, khi đang đi tìm trâu. Nó bị thương, có lẽ nó rơi vào bẫy của những người thợ săn.”
Lý Thanh Sơn thốt ra những lời đã dự tính từ trước. Hắn phải giữ bí mật về sự tồn tại của thanh ngưu, nếu không tin đồn về yêu quái trâu lan ra, rất có khả năng sẽ có người đến gõ cửa nhà hắn đòi trừ tà.
Lý lão đại bán tín bán nghi. Hắn mỉm cười: “Em trai, kẻ ngốc có phước của kẻ ngốc, chờ ta kéo con lợn rừng này ra chợ, ta chắc chắn sẽ bán được giá. Chúng ta sẽ giữ tiền lại để sau này tìm vợ cho ngươi.” Cùng lúc đó hắn nhìn sang thanh ngưu đang ở trong chuồng, trong lòng thầm nghĩ bây giờ không phải là lúc bán nó đi. Con trâu này còn có khả năng cày thuê kiếm thêm mấy đồng nữa.
Lý Thanh Sơn nhìn chị dâu đang khuấy cái nồi như thể không nhịn được muốn một ngụm nếm thử, tâm trạng hắn chùn xuống. Hắn đánh vào tay ả ta: “Đừng có đụng vào.”
Ả ta che tay lại, xoa xoa tay rồi hét lên đau đớn: “Nhìn em của ngươi kìa, ngươi còn không tin nó bắt nạt ta lúc ngươi đi vắng. Ngay trước mắt đây, nhìn thấy rõ chưa.”
“Bắt nạt?” Lý Thanh Sơn cảm thấy vô cùng buồn nôn.
Lý lão đại u ám: “Đây là cách mày đối xử với chị dâu sao?”
Ngay lúc Lý Thanh Sơn cay đắng cõi lòng và chuẩn bị ăn đòn, Lý lão đại dừng bước, tầm nhìn của hắn rơi vào thứ trên tay phải Lý Thanh Sơn.
Bàn tay chay sạm đó đang cầm một con dao ngắn thô kệch với vài vết rỉ trên lưỡi dao.
Đây là con dao ngắn mà Lý Thanh Sơn mua bằng những đồng tiền góp nhặt nhiều năm qua. Nó khá hữu dụng, như bây giờ có thể dùng để cắt thịt.
Lý Thanh Sơn chợt hiểu điều mà anh trai hắn lo sợ, không phải sợ hắn, mà là sợ con dao trên tay hắn. Hắn chưa bao giờ nghĩ tới con dao cùn này lại thật sự mang sức mạnh để ngăn chặn kẻ khác.
Kiếp trước Lý Thanh Sơn chỉ là một sinh viên bình thường, thậm chí hắn chưa từng đánh nhau. Kể cả ở thế giới này, hắn cũng không có kinh nghiệm chiến đấu với ai khác bằng vũ khí.
Hiểu rõ điều đó, Lý Thanh Sơn nắm chặt con dao trên tay. Hắn từ từ giơ con dao như một con lợn rừng dần để lộ nanh vuốt, mặc dù hắn hoàn toàn không có ý định dùng nó.
Lý lão đại lùi lại ngay lập tức, vợ hắn cũng không dám la hét nữa, cả hai nhanh chóng rút lui khỏi chuồng trâu, với một vẻ mặt tiếc nuối. Họ nhanh quay trở lại nhà, vừa chửi mắng, vừa thảo luận một “kế hoạch tốt.”
Lý Thanh Sơn mắt điếc tai ngơ, quên luôn mùi thịt đang tỏa ra. Hắn chỉ nhìn chằm chằm vào con dao ngắn, mặt hắn mơ hồ hiện trên đó. Thứ rẻ bèo chỉ đáng vài đồng bạc này đã bảo vệ hắn, cứu hắn khỏi bị ăn đòn, cứu hắn khỏi bị sỉ nhục, và cũng bảo vệ chiến lợi phẩm của hắn.
Mặc dù chỉ là một bài học nhỏ, nhưng lúc này, tư tưởng của Lý Thanh Sơn bắt đầu sáng tỏ.
Thanh ngưu nằm cạnh máng cỏ nhìn hắn và bắt đầu mỉm cười.
Ánh lửa lắc lư, thân ảnh một người đàn ông cầm một con dao hiện lên vách tường. Thời khắc này, chàng thanh niên hiểu được giá trị thật sự của sức mạnh.
Sau một lúc, Lý Thanh Sơn ngồi xuống, ngoáy tai gãi má, nôn nóng nhìn vào cái nồi: “Phải nấu bao lâu đây?” Rõ ràng, niềm hạnh phúc bây giờ của hắn chỉ là thịt. Mấy chục năm trở lại đây, kể cả lúc phụ mẫu hắn chưa qua đời, vài lát thịt có được đều rơi vào miệng chị dâu hắn.
Lúc này, cho dù có tiên đan trước mặt, cũng không làm hắn hứng thú bằng cái nồi thịt này.
Con lợn rừng to béo, nồi thịt phải nấu hơn nửa đêm mới bắt đầu chín.
Ngọt lửa dập dờn, mùi hương tỏa ra, tiếng nổ lách tách, một thanh niên đang nhìm chằm chằm đống lửa, tất cả mọi thứ như cô đặc trong một bức tranh đầy cảm xúc, đầy chất thơ, nhưng cũng không kém phần mộc mạc nguyên thuỷ.
Cuối cùng, không có muối, cũng không có gia vị, nhưng Lý Thanh Sơn vẫn ăn như thể nuốt luôn cái lưỡi của mình. Bất chấp thịt hay mỡ, từng ngụm từng ngụm chui vào bụng hắn, rồi sau đó hắn uống hết nước nấu thịt còn trong nồi.
Lúc này, nếu ai đó hỏi hắn hạnh phúc là gì, hắn sẽ ngay lập tức trả lời, hạnh phúc là một nồi canh thịt.